Sáng nay, như thường lệ, tôi chở Annie, cô con gái nhỏ của tôi, đến trường. Trên đường đi, hai bố con vừa trò chuyện rôm rả về việc cuối tuần này đi chạy, vừa ngắm nhìn phố phường nhộn nhịp. Bỗng nhiên, Annie quay sang tôi, giọng thỏ thẻ: “Bố ơi, chiều nay bố đón con nhé!”
Tôi mỉm cười xoa đầu con: “Chiều nay bố bận họp, chắc phải 5 giờ mới về được. Con ở lại trường với các bạn một chút nhé, bố sẽ đến đón con sớm nhất có thể.“
Nghe tôi nói vậy, Annie có vẻ hơi buồn. Con cúi xuống, mân mê vạt áo, rồi lí nhí: “Bố cứ đón con đi, đón trễ cũng được. Con sẽ ngồi ở cổng trường đợi bố.”
Câu nói của Annie khiến tôi bỗng chốc thấy lòng mình se lại. Con gái tôi, mới 8 tuổi, đã biết quan tâm, chia sẻ với bố. Con không hề trách móc, giận dỗi khi bố đến đón muộn, mà còn động viên bố yên tâm làm việc.
Tôi dừng xe trước cổng trường, cúi xuống nhìn con, ánh mắt đầy yêu thương: “Con gái ngoan của bố! Bố hứa sẽ đến đón con sớm nhất có thể.”
Annie nhoẻn miệng cười, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mai: “Dạ! Con sẽ đợi bố.”
Nụ cười ấy, câu nói ấy của Annie đã theo tôi suốt cả ngày hôm đó. Giữa những bộn bề công việc, tôi vẫn luôn nghĩ về con, về hình ảnh con gái nhỏ ngồi đợi bố trên ghế đá trước cổng trường. Đó là động lực để tôi cố gắng hoàn thành công việc, để nhanh chóng được gặp con, được ôm con vào lòng và nói với con rằng: “Bố yêu con rất nhiều!”